Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

VỢ LÀ GÌ ?

(Sưu tầm)
Vợ là người chẳng họ hàng
Thế mà giờ đẹp lại sang nhà mình
Ngày đầu trông thật là xinh
Môi tươi, mắt thắm đến đình cũng xiêu

Vợ là đáng nể , đáng yêu
“Kính Vợ đắc thọ” là điều nhắc nhau
Nhớ vòng chung kết toàn cầu
Nhì trời, nhất Vợ đứng đầu bảng A

CÂY ỔI

(Sưu tầm)
Nhớ ngày xưa , nhà tau cạnh nhà mi.
Ranh dưới hai nhà chỉ là cây ổi .
Học cùng lớp , mi hơn tau một tuổi .
Nhưng cũng dại khờ , ngốc nghếch giống tau thôi .

Vì gần nhà nhau nên bọn chúng ghép đôi .
Từ bựa nớ , tau không ngồi xe nựa .
Cũng từ đó ; tau ghét mi như rứa.!?
Đi bộ đến trường... chơ quyết nỏ ngồi xe .

KÝ ỨC VỀ CHA

Thơ: Sương Trần

Đêm nay buồn con nhớ về ký ức
Ngày bên cha tiềm thức của tuổi thơ
Gia đình nghèo con nào dám ước mơ
Ngoài chăm học chỉ mong nhờ cha mẹ!

Đậu đệ thất cha vui mừng khôn kể
Quà cho con được thay thế bằng lời
Hứa dẫn về quê nội để thăm chơi
Mong con biết cội nguồn cha đất Tổ!

NHỚ CON

                  Thơ: Vương Trọng
         
Mẹ nghề y nhiều đêm trực vắng nhà
Tròn một tuổi gửi con về quê ngoại
Quê ngoại con là quê mẹ đấy
Sao bây giờ mẹ thấy xa xôi.
Một con đường mờ mịt mưa rơi
Một con đường gió mùa nào cũng ngược
Một bến phà người chờ hai bờ nước
Chiếc cầu phao con sóng nổi bồng bênh.
Con xa rồi mẹ thức với mông mênh

ĐỪNG DẬN MẸ...

Thơ: Sư thầy Thanh An.

Em ơi đừng giận mẹ làm gì
Bởi người già, tính như con trẻ
Bằng tuổi mẹ, rồi chúng mình cũng thế
Cứ đổi thay, nóng lạnh bất thường

VÔ THƯỜNG

Lững thững đến,Lững thững đi
Tử sinh vẫn đó, cần chi vội vàng.

Thở vào, mây tím giăng ngang
Thở ra, mưa đã nhịp đàn reo vui

Thế nên,
Em hãy mỉm cười

TÌNH HÀNG CHÂU

Tế Hanh (1956)
Anh xa nước nên yêu thêm nước 
Anh xa em càng nhớ thêm em 
Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm 
Trời Hàng Châu bốn bề êm ái 
Mùa thu đã đi qua còn gửi lại 

NHỚ QUÊ

Thơ: Hữu Thông


Ta gặp lại dòng sông xanh thủa nhỏ
Mông lung trong nỗi nhớ quê nhà
Cánh đồng gió mượt mà xanh sóng lúa
Mẹ lưng còng tóc trắng nắng chiều xa

MẸ !

Thơ: Đỗ Trung Quân (1986)

Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Nước dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ 
Nguồn ảnh từ: FACE... Liệp Hoàng
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?