THƯ GỮI CON NƠI MIỀN CỰC LẠC


         Q… yêu thương!
          Tưởng rằng hạnh phúc của các con đã đến mùa  nảy lộc, đơm hoa, kết trái cuộc sống an lành chan hòa niềm vui khi con trai của các con chào đời. Nào ngờ! Con người mà Ba Mẹ, vợ con tin yêu ấy mới hôm nào còn sánh bước cùng nhau, nay sức đã tàn, lực đã kiệt và vĩnh viễn ra đi.

Thương ôi! Cũng một kiếp người. Con sinh ra lúc quê hương, gia đình còn nghèo khó; lớn lên bôn ba kiếm sống, lao động nặng nề. Ăn nhịn để dành, trải bao thiếu thốn, lúc được chút ít thành tựu, chút ít thanh thản nhàn nhã lại gặp bệnh tật hiểm nghèo. Thầy thuốc tận tình, cùng vợ con, cha mẹ, anh em, bạn bè dốc lòng chăm lo chữa chạy nhưng đành thuận theo số kiếp luân hồi …
Q… ơi! Con mới ngoài ba mươi xuân xanh. Ông trời không công bằng với con … Một người hiền lành, chân chất suốt đời chỉ chuyên tâm cho công việc, cho hạnh phúc gia đình và cho tình yêu con người. Cũng gần ngần ấy năm làm người con giữ vẹn đạo hiếu, kính với tổ tiên, với mẹ với cha, vẹn nghĩa phu thê, phụ t, huynh đệ , xóm làng. Tội tình chi mà ông Trời buộc con sớm phải từ giã cuộc sống trần gian vốn đang tươi đẹp này vậy.
Ba biết, Con ra đi nhưng trong lòng còn vương nợ: Nợ cuộc đời một lời nguyền nhân thế, nợ vợ con một lời hứa chưa tròn, nợ gia đình một gánh vác còn nặng nguyên, nợ bạn bè anh em những câu chuyện chưa kịp sẻ chia. Từ nay, vợ góa cô đơn, con nhỏ bơ vơ biết trông vào đâu để định hướng cuộc đời, để cùng vạch lối cho tương lai hỡi Q..!
Ngày ba mẹ đưa con ra HN ba đã biết rằng ba sẽ phải xa con mãi mãi. Nhưng với tinh yêu thương không bờ bến, ba hứa rằng bằng mọi giá ba phải chữa lành bệnh cho con. Ba đã làm tất cả cho con, và con cũng đã nổ lực hết mình để dành lại cuộc sống từ tay tữ thần. Nhưng vô vọng…..Ba hận vì lời hứa hão của Ba.
Ba với Con như  một người bạn, người con, người trụ cột để cùng chia sẻ những vui buồn, trách nhiệm, bổn phận với gia đình. Từ nay sẽ không còn Con để cùng chăm nom con cháu, không còn Con để cho và nhận sự săn sóc, thương yêu. Tình nghĩa bên nhau bao nhiêu năm qua, vui buồn thế sự có nhau, giờ đây chỉ còn là khoảng không gian trống trải. Sự ra đi của Con đã xóa tan tất cả. Ba cảm thấy như mất đi một phần cơ thể vậy. 
Chiều ấy, trong dòng người đưa tiễn con về nơi cực lạc có đông đủ bà con, cô bác, gia đình nội, ngoại các cơ quan, đoàn thể, anh em, bè bạn, rất đông những tấm lòng nhân nghĩa đi theo… Nhưng trong dòng người ấy thiếu đứa con trai yêu quý của con vì cháu mới 3 tháng 18 ngày  tuổi, còn nhỏ quá phải không con!. Trước đó cháu thường cười và nói chuyện với ông Ngoại, uốn mẹ khi đói, thế mà ngày con “ra đi” cháu chỉ lặng yên nghe tiếng khóc tiếc thương não nề của mẹ cháu, của mọi người. Chắc cháu củng cảm nhận được sự mất mát lớn lao này, và nỗi buồn thấm vào bên trong tận cùng sự ngỡ ngàng thương nhớ của tâm hồn con trẻ. Q…ơi! Mai sau, cháu lớn lên nó hỏi Ba cháu đi đâu…? Ông ngoại biết trả lời sao đây... Hỡi con!?
Con biết không!? Giờ phút đau thương nhất có lẽ là lúc chiếc áo quan từ từ được hạ xuống mang theo vĩnh viễn con đi xa. Mọi người bật lên những tiếng khóc xót xa, những tiếng nấc ngẹn ngào, tim Ba nhói đau. Vẫn biết lẽ đời “sinh ký, tử quy”, nhưng Ba đau lòng trước mất mát, mà lại là nỗi mất mát một người con.
Q… à! Cuộc đời là vô thường, vạn vật là vô ngả. Một con người cho dù có đứng trên tột đỉnh vinh quang, hay chỉ là một thường dân khốn khó, thì cuối cùng, cũng sẽ trở về với cát bụi vĩnh hằng, linh hồn phiêu diêu nơi miền cực lạc.  Mọi sự trần thế nay đã là vô nghĩa. Còn lại đây là sự đau thương chất ngất của gia đình, con cháu, người thân và bao niềm nuối tiếc của bạn bè, làng xóm. Con ra đi, mang vào vĩnh hằng tấm thân vì đời dãi dầu nắng gió…Nhưng lại để cho cuộc sống một tấm gương hiếu, nghĩa với quê hương, với tổ tông, dòng tộc, gia quyến, cơ quan, bạn bè…
Chào con nhé! Hảy vui lên. Ở bên kia thế giới chắc con cũng tràn đầy những ước mong và chắc mùa xuân cũng đầy hoa lá. Con hảy yên nghỉ để mãi thanh thản, bình yên. Những bộn bề lo toan hãy quên đi để lại cho những người ở lại. Cầu cho linh hồn con được siêu thăng tịnh độ nơi cõi Phật.
                                                          Vĩnh biệt con rễ của Ba!

Không có nhận xét nào: